Duyên Tới Là Anh
Phan_19
Tốt nghiệp, nếu như Hàm Ninh đồng ý, bọn họ trước hết đăng kí kết hôn sau đó cùng nhau học nghiên cứu sinh, như vậy là có thể xin được một phòng cho hai vợ chồng… Ừ, hôn lễ sẽ theo Hàm Ninh, cô muốn làm lúc nào thì làm lúc đó... Ừ, nếu như là muốn làm đám cưới sau khi tốt nghiệp chính quy, có nên sớm chuẩn bị hay không a? Lần trước mẹ đã nói rồi, ít nhất phải đặt trước nửa năm mới có thể đặt được khách sạn vừa ý? Lần này nghỉ đông trở về, có cần bàn bạc trước với ba mẹ không…
Triệu Thừa Dư đáy lòng miên man bất định, tay nắm Cố Hàm Ninh bắt đầu hơi đổ mồ hôi, vừa hồi hộp lại mong đợi...
Cố Hàm Ninh nghiêng đầu, buồn cười quan sát Triệu Thừa Dư không tập trung tư tưởng một cái, mím môi cười, cũng không nói gì, tùy Triệu Thừa Dư dắt mình đi bộ trong sân trường.
Nhưng, bạn học Triệu này, cậu cuối cùng có phát hiện hay không, chúng ta vòng quanh nhà ăn này, đã hai vòng rồi ?
Cố Hàm Ninh cũng không thể xác định, lúc trước Cao Thần ra tay từ lúc nào, là ngay từ đầu ăn cắp ý tưởng của Triệu Thừa Dư, hay là đêm cuối cùng trộm toàn bộ chương trình?
Nhưng bất kể là thời điểm nào, cuối cùng Triệu Thừa Dư đều lui nhường, không hề vạch trần.
Nếu như kiếp này Cao Thần vẫn ra tay, Triệu Thừa Dư có lẽ cũng sẽ vì tương lai của Cao Thần mà không truy cứu, cũng có lẽ lúc trước Cao Thần từng rơi nước mắt trước mặt Triệu Thừa Dư, biết vậy đã chẳng làm, lấy này tới cầu xin tha thứ.
Cao Thần thực ra cũng thông minh, cậu ta gian xảo hơn Triệu Thừa Dư, mặc dù Cao Thần lúc này còn hơi non nớt so với sau khi ra xã hội trong tương lai, nhưng cậu ta cũng biết, cường ngạnh đối đầu, chỉ làm cho tình hình trở nên gay gắt, ai cũng không có lợi, không bằng chịu thiệt trước mặt Triệu Thừa Dư, làm Thừa Dư mềm lòng, chủ động ỉm đi.
Bởi vì không xác định, cho nên, cô chỉ có thể phòng bị trước điều này.
Mỗi ngày trừ lên thư viện tra tư liệu, Cố Hàm Ninh và Triệu Thừa Dư tìm cái phòng tự học hẻo lánh, thời tiết lạnh dần, Cố Hàm Ninh mỗi lần còn mang theo hai cái túi chườm nóng, vô cùng hiền lành chăm lo cho Triệu Thừa Dư, ngẫu nhiên nói vài ý kiến, thời gian còn lại tự mình đọc sách, chuẩn bị làm luận văn môn tự chọn và thi cuối kỳ các môn bắt buộc.
Mỗi ngày bận rộn, thời gian cũng trôi qua rất nhanh, chờ đến Triệu Thừa Dư bước đầu hoàn thành tất cả chương trnh, ngày đã chợt vào tháng giêng, học kỳ một năm thứ nhất, sau nửa tháng cuộc thi sắp tới, chính thức chấm dứt.
Cố Hàm Ninh giở lịch ngày, đáy lòng hơi hốt hoảng.
Thật nhanh... Này, đã nửa năm ?
Bởi vì lo cho Triệu Thừa Dư, Cố Hàm Ninh đến Nguyên Đán cũng không về nhà.
Mồng một tháng giêng, Diêu Tuệ Nhã gọi điện thoại tới, căn dặn tới căn dặn lui, dặn đi dặn lại là chú ý sức khỏe, học tập thật tốt, trước kia đã từng cảm thấy phiền muộn, bây giờ nghe thấy, mỗi một câu đều ấm áp như vậy!
Qua Nguyên Đán, trò chơi bắn súng được Cố Hàm Ninh đặt tên là ‘bảo vệ cừu’ ra lò, tuy rằng hình ảnh tổng thể rất đơn giản, nhưng cũng rất chịu chơi, phía dưới một con cừu đi tới đi lui, phía trên càng không ngừng có các loại cấp bậc sói xám tới gần, người chơi phải điều khiển súng gác ở phía trước con cừu, không ngừng bắn phá, sau khi tích điểm thật cao, còn có thể thăng cấp làm súng laser, vvv….
Chờ đến khi Triệu Thừa Dư giao tác phẩm cuối cùng đã hoàn thành cho thầy chủ nhiệm, Cố Hàm Ninh mới thực sự yên lòng.
Cuộc thi cuối kỳ đối Cố Hàm Ninh, đã là chuyện thật xa xôi trước kia rồi, xa đến mức không hề có ấn tượng gì với đề thi lúc này.
Trước cuộc thi chính thức, Cố Hàm Ninh không nhịn được bắt đầu căng thẳng, nhất là toán học và tin học, thật lòng không có chỗ tựa lưng là không được rồi, may mắn còn có học sinh mũi nhọn khoa học tự nhiên là bạn học Triệu Thừa Dư ở đây, mấy ngày liền học tập, Cố Hàm Ninh miễn cưỡng xem như củng cố cơ sở.
Cuộc thi cuối kỳ cuối cùng, thi một ngày nghỉ ngơi vừa tới hai ngày, cũng xem như trường học cho vài người cơ hội nước đến chân mới nhảy, Cố Hàm Ninh chỉ hơi e sợ môn khoa học tự nhiên, những môn chuyên ngành khác lại nghe vô cùng nghiêm túc.
Thi xong một môn, đại khái qua chừng hai ngày, sẽ công bố thành tích cuộc thi.
Trừ ra hai môn toán học và tin học không quá bảy mươi điểm, các môn còn lại thành tích đều là ưu tú.
Môn cuối cùng là môn chuyên ngành Cố Hàm Ninh vô cùng chắc chắn, còn chưa bắt đầu thi, Cố Hàm Ninh đã bắt đầu chuẩn bị hành lý trở về nhà.
Năm thứ nhất, Triệu Thừa Dư rất ít môn, tự nhiên đã sớm thi xong từ vài ngày trước.
Vé tàu đã mua xong chỉ còn chờ Cố Hàm Ninh thi xong, giữa trưa liền đi về.
Hành trình lần này, chỉ có hai người Cố Hàm Ninh và Triệu Thừa Dư.
Cố Hàm Ninh không hỏi, Bạch Vũ Hân cũng không nói, nhưng Cố Hàm Ninh vẫn là từ miệng Thôi Hà Miêu biết rõ, Bạch Vũ Hân muốn ở lâu mấy ngày.
Môn thi cuối cùng Cố Hàm Ninh kiểm tra một lần, liền nộp bài thi sớm.
Loại tâm tình khẩn cấp vội vã muốn về nhà này, làm cho lúc nộp bài thi cô có loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào!
Loại cảm giác mong đợi sung mãn này, rất tốt đẹp!
Ra khỏi phòng học, Cố Hàm Ninh cười nghênh đón Triệu Thừa Dư đã xách hành lý của hai người, đợi ở cửa phòng học.
Cùng nhau, về nhà!
________ Hết chương 37 ________
Chương 38: Nghỉ đông
Nghỉ đông thông thường đều bận rộn hơn những ngày nghỉ khác, trước tết, bận bịu mua bộ đồ mới, mua hàng tết bố trí quét tước, khi tết đến, bận đi tới nhà họ hàng thân thích ăn cơm. Dựa theo ký ức từ trước của Cố Hàm Ninh, thông thường phải qua mồng tám tháng giêng, mọi thứ mới có thể ổn định, cô mới có thể an tĩnh hưởng thụ thời gian nghỉ đông không nhiều lắm này.
Mùng một tháng giêng, Cố Hàm Ninh mặc áo bông màu đỏ rực rỡ, đi giày màu đỏ, quàng khăn quàng cổ và đeo gang tay đi theo ba mẹ đi đến nhà ông bà nội chúc tết.
Ăn cơm trưa, Cố Hàm Ninh bị chị họ cứng rắn lôi kéo đi dạo phố, lúc tuyết lớn bay tán loạn ngồi xe buýt vào nội thành, không khỏi cầm điện thoại, tìm tới số điện thoại của Triệu Thừa Dư
Từ hôm thi xong về nhà tới nay, hai người đã 12 ngày không hề gặp mặt.
Trường học của Diêu Tuệ Nhã cũng cho nghỉ đông, dường như ngày nào bà cũng lên lịch sẵn sẽ làm gì, lôi kéo Cố Hàm Ninh mua đồ.
Cố Hàm Ninh cũng quả thật nghĩ phải ở bên ba mẹ thật tốt, thế là hai người chỉ thỉnh thoảng mới nghe được tiếng của nhau.
Tuy rằng mỗi ngày cũng gọi điện thoại gửi tin nhắn, nhưng luôn thấy đáy lòng có chút trống trải.
Trước kia, người gần như nhét đủ thời gian trống, đột nhiên không nhìn thấy được, thật là có chút không quen, nhất là bây giờ trở nên nhàn rỗi liền cực kỳ nhớ tới.
Cố Hàm Ninh nhịn không được mà gửi tin nhắn cho Triệu Thừa Dư.
"Hiện tại mình đi quảng trường Vạn Hối."
"Được! Mình tới ngay!"
Chỉ chốc lát sau, Triệu Thừa Dư đã gửi tin nhắn tới.
Cố Hàm Ninh lắc đầu bật cười, vội vàng hồi âm lại.
"Mình đi dạo phố với chị họ. Cậu đừng tới."
"Mình chỉ tới gặp cậu một chút. Chúng ta đã thật lâu không gặp mặt."
Câu chữ màu đen, không có độ ấm, nhưng trong đầu Cố Hàm Ninh lại hiện lên khuôn mặt Triệu Thừa Dư, rõ ràng như đang ở trước mắt.
Thôi dù sao, thật ra cô cũng rất nhớ cậu.
Đi dạo cùng chị họ một lát, Cố Hàm Ninh vừa nhìn điện thoại di động vừa có chút nóng vội khó nhịn.
Lúc chị họ lại thử quần áo, Cố Hàm Ninh dứt khoát trực tiếp rời đi.
"Chị, em đi cửa hàng sách mua quyển sách, chị đi dạo trước, lát nữa em tới tìm chị!" Cố Hàm Ninh bước nhanh đi ra ngoài liền cúp điện thoại, cũng không quản người ở đầu bên kia điện thoại kêu oa oa.
Triệu Thừa Dư nói cậu chờ ở trước quán KFC của quảng trường Vạn Hối.
Cố Hàm Ninh đi vài bước rồi bắt đầu chạy chậm.
Tuyết lớn đã chuyển tuyết nhỏ, từng phiến tuyết nho nhỏ bay lơ thơ dính ở trên tóc mái, mang theo chút cảm giác man mát, lại kém với sự ấm áp dưới đáy lòng Cố Hàm Ninh.
Thật xa, Cố Hàm Ninh đã thấy Triệu Thừa Dư mặc áo khoác lông, lẳng lặng đứng quay lưng với mình.
Cố Hàm Ninh không kiềm được cong khóe môi lên, chạy nhanh bổ nhào qua, ôm lấy eo Triệu Thừa Dư.
"Triệu Thừa Dư!" Tiếng nói chôn ở sau lưng có chút mơ hồ, mang theo nồng đậm ý mừng.
Triệu Thừa Dư thật nhanh xoay người, cười kéo Cố Hàm Ninh vào lòng, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ tuyết rơi trên tóc Cố Hàm Ninh.
"Có lạnh không? Thế nào không đội mũ?"
"Cậu đợi đã lâu rồi đi?"
Hai người đồng thời mở miệng, dừng một chút, không khỏi nhìn nhau nở nụ cười.
Tim đập nhanh, lại ấm ánhư đang nằm trong lòng bàn tay đối phương, nhẹ vuốt tê dại pha lẫn ngọt ngào thấm lòng người, khiến người thoải mái!
"Triệu Thừa Dư!" Cố Hàm Ninh dựa vào trong lòng Triệu Thừa Dư, ngẩng đầu cười lại nhẹ giọng gọi.
"Cố Hàm Ninh! Năm mới vui vẻ!" Triệu Thừa Dư cúi đầu, nhẹ giọng bật hơi, màu trắng sương mù nhẹ bay lên.
Được rồi, Cố Hàm Ninh nghĩ, cô có loại cảm giác "tiểu biệt thắng tân hôn", túm lấy vạt áo Triệu Thừa Dư thật chặt, quyết định không buông tay nữa!
Nhiệt độ ngoài trời dường như chỉ có không độ, Triệu Thừa Dư dắt tay Cố Hàm Ninh, trực tiếp tiến vào KFC.
Tay Triệu Thừa Dư to mà ấm, nắm tay Cố Hàm Ninh hơi lạnh, ngồi xuống xong vẫn không buông, kéo một cái tay khác của Cố Hàm Ninh, đặt ở lòng bàn tay, nhẹ nhàng thổi khí.
"Tay thế nào lạnh như vậy? Có phải mặc không đủ không?" Triệu Thừa Dư chuyên chú làm ấm tay Cố Hàm Ninh, giữa trán hơi nhíu lại.
Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư đang nói câu mà buổi sáng mẹ mình vừa mới nói, trong lòng ấm áp, chỉ cười lắc đầu.
"Đủ rồi! Tay mình lúc nào cũng lạnh. Có cậu ấm là đủ rồi!" Cố Hàm Ninh mím môi cười nói.
Triệu Thừa Dư ngẩng đầu cười nhìn cô một cái.
"Được, nếu không mình liền làm bao tay cho cậu, đợi lát nữa mang theo mình trở về đi thôi!"
Loại lời tâm tình này, Triệu Thừa Dư trước kia cũng không nói lưu loát như vậy nha, Cố Hàm Ninh mở to mắt, cười hì hì ra tiếng.
"Được, mình đóng gói mang đi!"
Đang nói, điện thoại di động của Cố Hàm Ninh vang lên, là chị họ.
"Là chị họ mình đấy! giục mình trở về!" Cố Hàm Ninh có chút áy náy.
"Lần trước bảo cậu ra ngoài, cậu đã nói cậu bận. Hiện tại lại chỉ có thể gặp mấy phút như vậy sao?" Triệu Thừa Dư nhíu mày, tỏ vẻ bất mãn.
Cố Hàm Ninh quay đầu nhìn bốn phía rất ít người, liền nghiêng thân mình qua, nhẹ nhàng hôn một cái trên môi Triệu Thừa Dư.
"Ngoan nha! Mình tìm thời gian nha!"
"Không đủ!" Triệu Thừa Dư mi tâm nhăn chặt hơn, "mình đi dạo với hai người?"
Cố Hàm Ninh đáy lòng khe khẽ thở dài, được rồi, thật ra cô cũng không nỡ, chỉ là cô còn chưa chính thức nói với ba mẹ, nếu như hiện tại chị họ biết rõ, liền có nghĩa trước khuya hôm nay mọi người trong nhà cũng sẽ nhận được tin tức, năm nay cô cũng đừng nghĩ yên ổn!
"Ngày mai! Ngày mai sau hai giờ chiều mình sẽ đến tìm cậu! Ngày mai người nhà mình đi đến nhà bác gái cả của mình ăn cơm, nhà bác ở gần nhà cậu, ăn xong, mình đi tìm cậu! Được không?"
Triệu Thừa Dư không mở miệng, nhíu mày do dự.
"Hiện tại đã hơn hai giờ, ba người chúng ta đi đến mấy giờ, không bằng, hai người chúng ta một buổi chiều?" Cố Hàm Ninh bỏ thêm mồi câu nữa.
Triệu Thừa Dư đáy lòng nhảy dựng, mới đành bất đắc dĩ nói: "thế cũng được, sau hai giờ chiều mai. Mình đi đón cậu, tiểu khu nào?"
"Tiểu khu Minh Châu."
Triệu Thừa Dư suy nghĩ một chút, quả thật bên cạnh nhà bọn họ, nhưng cách một cái phố, rất gần!
"Được! Vậy mình đưa cậu về!"
Hai người tay trong tay, đi thẳng đến tầng một trung tâm thương mại, Triệu Thừa Dư còn không buông tay được, nhéo, cầm, sau đó mới mím môi, hơi có chút đáng thương tội nghiệp một mình quay đầu đi.
Cố Hàm Ninh buông tiếng thở dài, cho đến khi bóng dáng Triệu Thừa Dư biến mất ở góc trung tâm thương mại, lúc này mới kéo bước chân có chút mất mát đi tìm chị họ!
Sớm ngày mùng ba tháng giêng, Cố Hàm Ninh mở mắt ra, trước khi kịp mở điện thoại, không đợi cô mặc quần áo tử tế, đã nghe được một tiếng ting tong, có tin nhắn.
"Cậu ăn cơm trưa lúc nào thì ăn xong? Mình đến cửa nam hay là cửa bắc đón cậu?"
Cố Hàm Ninh hơi sững sờ, lập tức bật cười.
Người này cũng quá nóng lòng đi?
Bị Triệu Thừa Dư khẽ thúc giục như vậy, trong lòng Cố Hàm Ninh cũng không nhịn được sinh ra một chút vội vàng. Cả buổi sáng cũng hơi không tập trung tư tưởng, luôn nhìn thời gian.
Đã ăn cơm trưa xong, mọi người thích tụm lại một chỗ nói chuyện phiếm, Cố An Quốc đã bị bốn người lôi kéo xem bộ phim nổi tiếng của Đài Loan.
‘Quốc túy thái tinh hoa’, Cố Hàm Ninh xem không hiểu, gửi tin nhắn cho Triệu Thừa Dư, rồi nói mình hẹn với bạn học, một mình đi trước.
Cố Hàm Ninh chạy chậm về hướng cửa tiểu khu, vừa mới đi qua, đã thấy Triệu Thừa Dư đứng ở cạnh cửa lớn tiểu khu, như là trông mong ngóng chờ, vừa nhìn thấy Cố Hàm Ninh, liền cười đi nhanh tới.
"Hàm Ninh!"
Cố Hàm Ninh cười để tay vào trong tay Triệu Thừa Dư, để cậu cầm thật chặt cùng nhau để ở trong túi áo khoác của cậu.
Hai người nắm chặt tay, cười nhìn nhau, bước nhanh đi về phía nhà Triệu Thừa Dư.
Thật ra, lời nói hôm mùng một, Cố Hàm Ninh về sau có chút hối hận.
Cô thật không có quyết định nhanh như vậy phải gặp ba mẹ Triệu Thừa Dư nha, hơn nữa còn là chính mình đưa đến cửa...
Tuy nói cô dâu xấu cuối cùng vẫn phải gặp bố mẹ chồng, nhưng, không cần thiết sớm như vậy đi?
Chờ cô ngập ngừng ấp úng mong muốn đổi ý, Triệu Thừa Dư lập tức nói mùng ba, cha mẹ cậu không ở nhà, lúc này Cố Hàm Ninh mới có chút cự nự mà đồng ý.
Triệu Thừa Dư để điện thoại xuống, trong lòng liền suy nghĩ, buổi chiều mùng ba làm thế nào dụ dỗ ba mẹ ra khỏi nhà?
Nhà Triệu Thừa Dư ở tiểu khu cách vách, Cố Hàm Ninh trước kia tới nhà bác cả, đã đi qua nhiều lần, chỉ là trước giờ chưa từng tiến vào.
Cái tiểu khu này cũng có gần mười năm, tiểu khu mặc dù hơi cũ nhưng rất sạch sẽ, cây cối tươi tốt, dù vào đông cũng mang theo xuân ý.
Nhà Triệu Thừa Dư ở tầng sáu, Cố Hàm Ninh đâm lười, cười khoác tay Triệu Thừa Dư, để cậu từ từ kéo lên.
"Dô ta nào, kéo heo con, dô ta nào, kéo heo con! Bà già, mau mau tới, mau tới giúp tôi kéo heo con!"
Giọng Triệu Thừa Dư trầm thấp, hát bóp méo ca từ bài hát thiếu nhi, dễ nghe như nhẹ nhàng thấm vào trong lòng Cố Hàm Ninh.
Cố Hàm Ninh chỉ mím môi cười, hơi bĩu môi, liếc mắt nhìn bóng lưng Triệu Thừa Dư.
Đợi đến tầng sáu Triệu Thừa Dư thả tay, cúi đầu cầm chìa khóa.
Cố Hàm Ninh nhẹ tựa trên lưng Triệu Thừa Dư, đôi tay ôm eo Triệu Thừa Dư.
Triệu Thừa Dư dừng một chút, lúc này mới cười cầm chìa khóa mở cửa.
Cửa mở ra, Triệu Thừa Dư tránh sang một bên, cười đưa tay ra hiệu Cố Hàm Ninh tiến vào.
Cố Hàm Ninh đột nhiên có chút căng thẳng, bước vào nhà, đổi giày, nhìn trong nhà quả thật im ắng không có ai, lúc này mới yên tâm bắt đầu đánh giá.
"Khụ, ba mẹ mình có việc ra ngoài, sau bữa cơm chiều mới trở về."
Triệu Thừa Dư có chút mất tự nhiên quay đầu, ho nhẹ một tiếng.
Cố Hàm Ninh cười nghiêng liếc cậu một cái, không nói gì.
Căn nhà an tĩnh yên ắng như vậy giống như đột nhiên dâng lên một luồng không khí ái muội, ngay cả hô hấp cũng có chút dồn dập.
"Khụ, mình dẫn cậu đi tham quan một chút."
Nhà của Triệu Thừa Dư có ba căn phòng, hai phòng khách, hai nhà tắm; ba căn phòng là hai phòng ngủ một thư phòng, phòng Triệu Thừa Dư có phòng vệ sinh, phòng ngủ của cha mẹ cậu có một ban công lớn.
Triệu Thừa Dư trước đưa Cố Hàm Ninh vào xem thư phòng, sau đó thưởng thức cửa gỗ phòng ngủ cha mẹ cậu, vòng một vòng trong phòng khách, lúc này mới dẫn tới căn phòng của mình.
"Khụ, đây, đây là phòng mình."
Cố Hàm Ninh hơi dừng một chút, lúc này mới nhấc chân vào trong.
To tương đương với phòng ngủ của Cố Hàm Ninh, để một chiếc giường, một bàn học và một hàng giá sách lớn, hơi hỗn độn nhưng không hề bẩn thỉu.
Trên giá sách để đầy sách, trên bàn học đặt máy vi tính và sách, trong đó một quyển đang mở, dường như vừa mới xem một nửa, trên giường chăn được gấp gọn gàng để ở cuối giường, ở mép giường tùy ý để một chiếc áo khoác mới thay.
Nơi này, là phòng của Triệu Thừa Dư.
Lần đầu tiên tiến vào không gian riêng tư của Triệu Thừa Dư, cảm giác thân mật trước nay chưa từng có làm tim Cố Hàm Ninh đập nhanh hơn, trên mặt loáng thoáng nóng lên, cúi đầu, nhìn chằm chằm ga trải giường, đột nhiên trở nên hơi mất tự nhiên.
________ Hết chương 38 ________
Chương 39: Thân mật (16+)
Loại cảm giác lúng túng này dường như có thể truyền nhiễm, Cố Hàm Ninh không nói chắc chắn được, giữa cô và Triệu Thừa Dư rốt cuộc là ai lây sang cho ai trước, lập tức, hai người dường như có chút tay chân dư thừa, Cố Hàm Ninh ngồi ở mép giường, Triệu Thừa Dư ngồi ở trên ghế, cúi đầu, tầm mắt cũng không dám đụng cùng một nơi.
Cố Hàm Ninh chỉ có thể kiềm chế tim đập, tiếp tục đánh giá.
Trên bàn sách để vài quyển sách, đều là mấy bộ sách chuyên ngành về máy tính mà Cố Hàm Ninh xem không hiểu, Cố Hàm Ninh trong lòng vừa động, nhớ tới trò chơi Triệu Thừa Dư nói tuy chưa đẹp đẽ, nhưng có thể chơi được.
“Trò chơi ‘bảo vệ cừu’ đó, về sau cậu đã hoàn thiện chưa?”
Tuy rằng nộp lên, nhưng Triệu Thừa Dư vẫn cảm thấy có chút không vừa ý.
“Ừ, sau khi về nhà đều ở đây cân nhắc, vẫn còn có không gian cải tiến.” Nói về chuyên ngành của mình, Triệu Thừa Dư tự nhiên rất nhiều.
Cố Hàm Ninh lại nghĩ đến trò chơi điện thoại di động sau này trở nên thời thượng, về sau thậm chí còn bán chạy hơn trò chơi độc lập đang thịnh hành bây giờ, những năm này chuyên ngành máy tính trở nên hấp dẫn, nhưng đến sau khi bọn họ tốt nghiệp, bởi vì khuếch trương chiêu mộ người tốt nghiệp quá nhiều, nhất thời cung lớn hơn cầu.
Nếu Triệu Thừa Dư thích, về sau liền chuyên chú vào trò chơi điện thoại di động, cũng không lỡ mất một lối ra tốt!
“Mình cảm thấy chơi rất hay, trò chơi giống như vậy, cậu có còn ý tưởng nào khác nữa hay không? ừm, ví như nuôi dưỡng động vật, thực vật gì đó?” Cố Hàm Ninh càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, ngồi thẳng người, vỗ vỗ cánh tay Triệu Thừa Dư, mắt tỏa sáng, “Mỗi ngày tưới nước, cho gia súc ăn, sau đó sẽ có thay đổi, ừ, liền tương tự như vậy, không cần quá lớn, nhưng nhất định phải đẹp!”
“Ừ, rất tốt! Ví như nuôi con heo gì đó?” Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh cười nhạo.
Cố Hàm Ninh cười nheo mắt, đến gần, nhéo một cái ở eo Triệu Thừa Dư, nghiến răng, cười hung ác.
“Heo cái gì mà heo? Cậu là con chó nhỏ, kêu gâu gâu!”
Triệu Thừa Dư nhịn cười nhịn đau, không có trốn tránh, chỉ thuận thế kéo Cố Hàm Ninh ngồi ở trên chân mình, sờ sờ eo cô, lúc này mới rất vô tội nói:
“Cậu xem, eo toàn thịt, mình cảm thấy là đã nặng thêm một chút .”
Cố Hàm Ninh dừng lại một chút, trong lòng tự định giá mình sau khi về nhà có phải ăn uống quá độ hay không, chính cô cũng cảm thấy dường như nặng hơn một chút xíu, chẳng lẽ là thật mập ra?
Cố Hàm Ninh híp mắt, toát ra vẻ nguy hiểm, nhìn chằm chằm Triệu Thừa Dư đang cười mài mài răng, gặm bừa cằm và trên mặt Triệu Thừa Dư, vừa gặm vừa nói:
“Nơi nào béo? Nơi nào béo nữa? Nói, mình có nặng hay không? Có nặng hay không?”
Triệu Thừa Dư bị cô như con chó nhỏ cọ cọ gặm gặm đến ngưa ngứa, cười trốn tránh đầu hàng: “Không nặng không nặng!”
“Nói, mình nhẹ như lông hồng!”
“Được ~ a ~ nhẹ như lông hồng ~ “
Cố Hàm Ninh thu miệng, nhìn Triệu Thừa Dư cười đến thở hổn hển, gò má đỏ lên, tóc trên trán hỗn độn, mình cũng nở nụ cười.
Được rồi, đàn ông, trăm ngàn đừng nói bừa về cân nặng của phụ nữ, đó là một đề tài ngầm cấm kị không được phép nói!
Cố Hàm Ninh nghĩ đến vừa rồi mình chuyện bé xé ra to, đáy lòng có chút lúng túng, hai tay chống trên vai Triệu Thừa Dư, đang định đứng dậy, lại bị tay Triệu Thừa Dư đang để ở ngang hông mình đè xuống.
Ánh mắt trong sáng của Triệu Thừa Dư cười nhìn sang, Cố Hàm Ninh mím môi cười nhẹ, nhìn gương mặt gần trong gang tấc, trong lòng cũng thật thích sự thân mật tự nhiên hiện tại, nên cũng không cử động nữa, ôm cổ Triệu Thừa Dư, dán lại gần, nhẹ mổ một cái.
“Ngoan, cho cậu chút phần thuởng!”
Đáy lòng Triệu Thừa Dư thót lên, đôi tay trượt ra sau lưng Cố Hàm Ninh, ôm cô càng chặt hơn một ít, mở to mắt nhìn cô, hơi bĩu môi.
Cố Hàm Ninh không khỏi bật cười ra tiếng, hơi hạ đầu xuống, lại nặng nề hôn một cái lên trên môi Triệu Thừa Dư, chỉ là đôi môi còn chưa rời đi, đã cảm thấy sau đầu căng thẳng, bàn tay to của Triệu Thừa Dư đã đặt lên gáy mình, không thể động đậy.
Cố Hàm Ninh chạm nhẹ chuồn chuồn lướt nước như vậy, ngược lại chọc cho Triệu Thừa Dư không kiềm chế được, một tay ôm eo nhỏ Cố Hàm Ninh, một tay tuy nhẹ lại cố chấp ôm đầu Cố Hàm Ninh, làm Cố Hàm Ninh muốn lùi một chút không lùi được.
Môi lưỡi của Triệu Thừa Dư theo động tác tay, truy tìm mà lên, dán vào môi mềm của Cố Hàm Ninh nhẹ nhàng chậm chạm vân vê, chậm rãi ngậm mút, tinh tế nhấm nháp.
Một luồng cảm giác tê dại thơm ngọt từ lòng bàn chân chậm rãi dâng lên, trong lòng Cố Hàm Ninh khe khẽ thở dài, đôi tay vốn từ chối từ từ di chuyển tới sau cổ Triệu Thừa Dư, cơ thể nhẹ nhàng rúc vào trong lòng cậu, làn môi khẽ mở, thận trọng mà tỏ vẻ mình hoan nghênh.
Triệu Thừa Dư tự nhiên cảm nhận được Cố Hàm Ninh trong lòng nghe theo, lập tức được ủng hộ lớn, hơi thở càng thêm nóng rực, ôm Cố Hàm Ninh thật chặt, hận không thể lập tức nhào cô vào trong thân thể mình, máu thịt liền thân, vĩnh viễn không chia lìa...
Cho đến khi hơi thở hai người đều có chút không yên, Triệu Thừa Dư mới lưu luyến không rời thoáng lui khoảng cách làn môi Cố Hàm Ninh, tay đặt tại gáy Cố Hàm Ninh chậm rãi trượt xuống, khẽ vuốt lưng Cố Hàm Ninh.
Trong nhà mở điều hòa, Cố Hàm Ninh vừa vào nhà đã cởi áo khoác dày, vừa rồi cảm thấy ấp ám, hiện tại lại cảm thấy bắt đầu hơi khô nóng, nên không khỏi xê dịch tư thế ngồi, hơi lùi về phía sau, đang nghĩ tới có nên tránh khỏi tay của Triệu Thừa Dư không, để hai người bớt nóng đã cảm thấy phía dưới cái mông bị thứ gì chọc vào.
Cố Hàm Ninh hơi ngẩn ra, lập tức hiểu được, vội vàng cứng người rồi không dám cử động nữa.
Cố Hàm Ninh vừa động như vậy, Triệu Thừa Dư liền thở dốc một hơi, cơ thể cũng đồng thời cứng lại, hạ mí mắt, thoáng chốc đáy lòng cuồng loạn, hơi nóng dâng lên.
Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư ngượng ngùng căng thẳng pha lẫn hoảng loạn, đáy lòng hơi mềm đi.
Được rồi, thật ra đây cũng không có gì ghê gớm...
Cố Hàm Ninh ôm cổ Triệu Thừa Dư, hé miệng cười trộm, xê dịch về sau, chậm rãi thò một cái tay ra, đặt ở lồng ngực Triệu Thừa Dư, chậm rãi mềm nhẹ trượt xuống dưới, lướt qua bụng tiếp tục không dừng lại.
Triệu Thừa Dư ngừng thở, không dám tin tưởng cảm nhận cái tay mềm mại thon nhỏ của Cố Hàm Ninh, vẫn trượt đến trên chỗ khóa kéo quần bò của mình, nhẹ nhàng ấn xuống vị trí hơi nhô lên khiến cậu có chút ngượng ngùng!
Hô hấp của Triệu Thừa Dư bị ngưng lại, đột nhiên thở hổn hển ồ ồ, một cảm giác tê dại từ xương cụt nhanh chóng chạy lên, dọc theo cột sống cực kỳ nhanh chóng leo lên, làm cậu không tự chủ được khẽ run rẩy.
Cố Hàm Ninh hé miệng không tiếng động cười, tay vừa nhấc liền muốn rút lại.
Triệu Thừa Dư vội vàng đưa tay đè lại, lại trong giây lát phân không rõ mình là muốn nữa hay thôi?
Dưới bàn tay to màu lúa mạch của cậu là cái tay nhỏ bé trắng nõn tinh xảo của Cố Hàm Ninh, dường như mềm mại không xương bao phủ lên vị trí riêng tư lại nóng rực của cậu, đơn giản như vậy đã trêu chọc bụng dưới cậu trương lên khó nhịn!
Triệu Thừa Dư nặng nề thở sâu, nhắm mắt lại, ngửa đầu, đè lại tay Cố Hàm Ninh, áp nhẹ xuống.
Cậu có thể nghe được tiếng tim đập kịch liệt của mình, hô hấp nặng nề cùng với hơi thở thơm ngát của Cố Hàm Ninh phả vào bên tai cậu, trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy đầu óc cũng bắt đầu nóng lên, toàn thân dường như sắp nổ mạnh!
Một chút, một chút, nửa như là an ủi, hoặc như là trêu chọc!
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian